Sunday, December 6, 2009
Monday, November 9, 2009
Wednesday, November 4, 2009
Sunday, October 25, 2009
Thanks to Vietnam
Monday, October 5, 2009
Tuesday, September 1, 2009
Monday, August 31, 2009
Mặc xác các cụ
Sunday, August 30, 2009
Đường bay vàng và cuộc thách đấu
Saturday, August 29, 2009
Change
Đã quá đủ những người viết luận văn
1. Sinh viên không cần làm luận văn tốt nghiệp mà phải lập ra một kế hoạch, chương trình để giúp và thay đổi cộng đồng của mình trong vòng 2 năm. Ông cho rằng sinh viên phải bước ra cuộc sống để tạo sự thay đổi, trực tiếp đối mặt với các vấn đề và giải quyết chúng. Nhớ thời mình làm luận văn, bảo vệ được 9,8 điểm hẳn hoi, cao nhất khoa mà mỗi khi nghĩ lại thấy xấu hổ. Xấu hổi vì nó chẳng qua chỉ là kết quả của 1 tháng ròng ngồi thư viện, lục lọi nhiều sách báo, rồi “cắt dán”, sắp xếp cho nó logic (mình lại rất giỏi cái trò này). Luận văn của mình rất rõ ràng, hợp lý, dễ đọc, dễ hiểu và không viết lung tung. Nhưng điều buồn nhất là nó không chứa đựng một ý tưởng nào của mình cả. Mình mà được tốt nghiệp bằng cách lập một chương trình hành động (nhỏ xíu thôi cũng được) thì chắc mình sướng lắm, có khi không được điểm 10 mà lại cảm thấy tự hào về nó đấy chứ.
2. Với nền kinh tế kiếm tiền hiện nay mỗi người đều cố tìm nơi có tiền. Tiền chảy vào công nghệ truyền thông. Nông nghiệp bị bỏ quên và tăng trưởng chậm. Làm nghề “bán cá”, có dính dáng tới nông nghiệp mình cũng thấy điều này. Rất luẩn quẩn, người nông dân vẫn chưa tìm được lối ra, chủ yếu là không có ai dắt họ ra.
Monday, August 10, 2009
Bệnh viện Nhi Đồng
Friday, July 31, 2009
Đăng đầy tháng
Monday, July 27, 2009
Bỗng dưng
Tiệm tạp hoá
Tuesday, July 21, 2009
Nhớ quán Ciao
Friday, July 17, 2009
Viết cho V.
Biết mở bài như thế nào nhỉ? Thôi lại mượn nhà văn Nguyễn Ngọc Tư vậy (chú thích thêm: tôi không phải thích hết văn của bà này nhưng cách sống, cách trả lời chân thật của bả thì thích cực). Nguyễn Ngọc Tư có lần đã bộc bạch trên báo răng chồng chị là một thợ kim hoàn và hầu như không quan tâm, thậm chí không đọc các tác phẩm nổi đình nổi đám của vợ. Tôi đọc trong câu trả lời ấy sự bình yên và hài lòng của chị, tuyệt nhiên không có kiểu than thân trách phận, kiểu "anh ấy không đồng cảm với tôi". Ai cũng thích nói về sở thích của mình. Tôi thích phim ảnh thì tìm người cũng xem những bộ phim và có cách nhìn nhận giống tôi. Anh thích bóng đá thì hăng nhất là có người thi nhau kể tên các cầu thủ và bình luận hàng giờ về các trận cầu. Nhưng tôi đoan chắc rằng không ai "bưng" người những người có thể tán gẫu với minh về làm vợ, làm chồng (nếu không còn lý do nào khác ngoài việc chung sở thích). Tôi không phủ nhận sở thích phản ánh phần nào cá tính của một người. Nhưng không thể vì anh ấy không hiểu, không có cùng nhìn nhận với bạn về một bộ phim mà bạn cho rằng anh ấy nông cạn. Thử nói về sở thích của anh ấy mà xem, ví dụ như chơi game chẳng hạn. Có thể bạn sẽ thấy được khả năng học hỏi, phân tích, tiếp cận một cách thú vị những thứ mà bạn cho là nhạt nhẽo. Cuộc sống, nhất là đời sống vợ chồng có nhiều thứ quan trọng hơn để hai người cùng tìm hiểu và hài hoà lẫn nhau. Vợ chồng không thể suốt ngày cùng nhau tán gẫu chuyện phim,chuyện sách. Có rất nhiều chuyện để có thể đồng cảm và chia sẽ cho nhau. Một anh chàng thích Forrest Gump và nói về nó như thể đọc được suy nghĩ của bạn vậy có thể sẽ không bao giờ biết nấu cho bạn chén cháo, mua cho bạn ít thuốc lúc ốm đau. Một anh chàng thích đọc những quyến sách giống bạn có thể sẽ để mặc cho bạn rửa một đống chén sau bữa cơm để mà rảnh rang đọc sách. Bạn đừng cho rằng tôi thực dụng và khô khan vì đã có gia đình. Yêu đương thì cũng vậy thôi. Bạn sẽ không khó tìm được người nói chuyện tâm đầu ý hợp về phim về sách. Nhưng hãy "test" cách anh ấy đối xử với người thân, cách anh ấy đối xử với thằng bé ăn xin (trong lúc hai người đang ngồi uống cafe trong một khung cảnh lãng mạn) rồi mới yêu nhé. Một người có thể không bao giờ đọc những quyển sách đầy giá trị nhân văn nhưng sống nhân ái, hài hoà với mọi người. Một người cũng có thể không bao giờ hiểu nỗi một bộ phim Oscar nhưng luôn biết bạn cần gì và sẵn sàng ở bên bạn (thậm chí có thể nghe bạn nói huyên thuyên về bộ phim đó, miễn sao bạn vui). Sao bạn lại cho rằng phải cùng sở thích và "style" với bạn thì mới yêu nồng nhiệt được nhỉ? Nếu bạn là người nhạy cảm thì anh ấy phải là người có cảm xúc mạnh mẽ thì mới kìm chế được bạn khi cần chứ. Nếu anh ấy trung thực, can đảm và luôn đánh giá, hành xử trong cuộc sống như bạn mong muốn, thậm chí còn tốt hơn cả bạn, nếu anh ấy luôn nói "Tell me" khi bạn không còn nơi để trút bầu tâm sự nữa thì sao bạn lại không yêu điên cuồng?
Kết luận:
_ Không phải tôi đang thuyết phục bạn yêu một anh chàng nào đâu nhé (hehe, đề phòng trước, kẻo sau này có gì lại đỗ thừa cho tôi), chỉ mong bạn có thể thay đổi một chút để đừng đóng cửa khi còn quá sớm với một ai đó khi bạn còn chưa biết những góc đẹp của người ta.
_ Không có phân biệt"passionate love" và "non-passionate love" đâu. Yêu hoặc không yêu mà thôi. Nếu đã không thấy passionate nghĩa là không yêu rồi.
Trẻ bị bỏ rơi
Thursday, July 16, 2009
Không nghĩ đến khi tan
Anh yêu em như hoa nở không nghĩ đến giờ tàn
Anh yêu em như trăng tròn không nghĩ đến hồi khuyết
Anh yêu em như người vào bữa tiệc
Uống cốc rượu đầy không nghĩ đến khi tan
"Uống cốc rượu đầy không nghĩ đến khi tan" thật là không dễ. Ngay từ khi còn "teen", xem phim Hồng Lâu Mộng tôi đã buồn mãi về cái lẽ khi đầy khi vơi của cuộc sống. Toàn bộ phim đọng lại ở một ý, rằng "dựng lều ngàn dặm để mở tiệc, tiệc rồi cũng đến lúc tàn". Vậy thì làm sao mà uống rượu không mảy may buồn lo về giờ phút cuối của buổi tiệc, khi không còn đông đúc những gương mặt sum họp, không còn tiếng cười đùa. Sự mong manh của cuộc sống làm tôi đã không thật sự sống trọn vẹn từng phút giây của đời mình vì cứ mãi buồn vu vơ, man mác, tiếc nuối khi niềm vui, niềm hạnh phúc sẽ qua đi. Đã cố gằng nhiều lần nhưng vẫn vậy, nghi hoặc mọi thứ tốt đẹp mà mình đang có. Lo lắm một ngày chúng sẽ dần rời xa mình. Đọc đâu đó trên báo, người ta bảo học sinh cần được học cách vượt qua những mất mát trong cuộc sống. Tôi đâu có được học, biết phải đối mặt với nó như thế nào đây? Đấy, lại lo lắng vẫn vơ rồi.
Tuổi 30
Ông bà ngoại già ở với nhau trong một căn chung cư. Cả ngày ra vô chẳng biết làm gì. Cuối tuần lại mong ngóng xem có đứa nào ghé chơi không. Nhà cách nhau có 10 phút đi xe mà phải 3-4 tháng minh mới tới thăm ông bà một lần. Bây giờ minh ở nhà liên miên có gần 2 tháng mới thấm thía cái sự "đói" thông tin, hơi thở bên ngoài và thèm người thân như thế nào.
Thế mới thấy, càng sống, càng trải nghiệm con người ta sẽ càng biết thông cảm và sẻ chia hơn. Báo Tuổi Trẻ có nói phụ nữ 30 thường biết quan tâm tới người khác hơn, âu cũng là một nét hấp dẫn so với các thiếu nữ còn son trẻ. Mình thấy đúng quá. Mình đã biết nghĩ tới người khác nhiều hơn, quan tâm một cách chân thành chứ không phải kiểu màu mè, "lấy điểm" như ngày xưa. Cám ơn tuổi 30!