Là người rất quan tâm đến các hoạt động R&D và yêu mến khoa học, mình đã bỏ nguyên một ngày dài mặc dù rất bận rộn để tham gia các báo cáo của một dự án nghiên cứu công ty có tham gia tài trợ. Một trong những người thực hiện nghiên cứu là một giảng viên trẻ, mặt xinh và sáng sủa. Cô nàng đã có bằng thạc sĩ thì phải và được dự án chọn sang Hà Lan nghiên cứu chuyên sâu. Mặt em xinh nhưng phần presentation của em thì rất khó theo dõi. Nhà khoa học thật sự chính là đơn giản hóa các vấn đề cao siêu để khơi dậy sự hiểu biết và yêu thích của người khác. Đại khái một nhà vật lý nổi tiếng đã phát biểu như thế. Thế mà cho dù mình khá là nhạy bén ngay cả khi nắm bắt các vấn đề không thuộc về chuyên môn, mình vẫn không thể catch up những gì cô bé xinh xắn kia trình bày lê thê, lại bằng tiếng Anh kiểu Việt Nam nữa chứ. Thôi không sao, mình nhủ thầm chắc hôm nay mình hơi bị chậm tiêu, đầu óc không được minh mẩn. Nhưng đến phần đặt câu hỏi thì mới thật là đáng thất vọng, đa số cô nàng đáp lại bằng nụ cười híp cả mắt, miệng xinh ngoác đến mang tai. Các ông Tây ngơ ngẩn ra, không biết tại nụ cười xinh quá hay tại chẳng hiểu sao nàng lại cười. Đó là vì họ không biết kiểu người Việt ta, không biết thì cứ cười. Cái logic thật đơn giản thật ra là, nếu không biết thì suy nghĩ, không suy nghĩ ra thì bảo là tôi không biết câu trả lời. Cười thì có nghĩa là gì? Chẳng hiểu nổi.
Chuyện này nhắc lại một kinh nghiệm khá là thú vị khi mới ra trường đến xin làm ở YKVN. Anh sếp sau này khi đã thân, có nói rằng, thật ra khi phỏng vấn em, anh thấy em không được xuất sắc lắm, anh tuyển em vì mỗi khi em không biết câu trả lời em nhăn trán lại và suy nghĩ. Anh có giải thích thêm là vì may quá mình đã không huyên thuyên lung tung để che lấp cái thiếu hiểu biết. Mình còn nhớ một số từ chuyên môn tiếng Anh mình chẳng biết dịch thế nào, phải hỏi lại người đang phỏng vấn. Những đoạn mình dịch tầm bậy, người phỏng vấn không kìm được cười khùng khục, mình tuyệt nhiên không cười. Cười làm sao nổi với sự xấu hổ ê chề khi dịch sai, khi trả lời câu hỏi không được. Và may quá, do không cười mà mình đã được tuyển vào làm.
Vậy cho nên, các nhà khoa học thân mến, nụ cười không thể chữa được cái thẹn thiếu hiểu biết, chỉ có sự nỗ lực tìm hiểu và tìm ra câu trả lời mới cứu được các vị thôi.
No comments:
Post a Comment