Hôm nay mình đã hiểu ra. Tàn độc nhất của cái chết không phải là chết đi, mà là sống không còn niềm vui. Nếu hôm nay vui mà ngày mai chết vì không đau đớn bằng hôm nay đã biết ngày mai không còn vui. Mới đọc trên báo Tuổi Trẻ, câu bình luận của một nhà nghệ thuật học ở Ba Lan, rằng con người rất khủng khiếp, họ có thể vừa thấy cái chết và sự tàn độc là có thể quay ngoắc ra ngoài, tươi cười bằng những môi son xinh đẹp. Mình cũng thuộc số họ nhưng mình đã tập được việc không cười khi nghe, khi nói về cái chết. Ba đang bệnh. Kế hoạch và những ngày vui của mình đã lởn vởn trong tâm trí nỗi bất an.
No comments:
Post a Comment