Thursday, November 28, 2013

Đọc gì và Thèm gì khi ở nhà chăm con

Đọc

Vẫn cái cảm giác trông mong cho ngày tháng qua mau khi phải ở nhà 24/24 để chăm con nhỏ.  Một mình "đánh vật" với con, phải chọn quyển sách "interesting một cách nhảm nhí" để đọc lúc cần tâm trí "get away" vài phút khi con khóc không dỗ nổi.  Quyển "Ý tưởng này là của chúng mình".  Viết rất interesting nhưng cũng đủ "nhảm" để mình không phải suy nghĩ gì.  Nhưng cũng nhờ đọc mà mình có thêm cảm hứng và động lực để rèn luyện việc viết ra những gì trong đầu.  Như bây giờ đây, tranh thủ con ngủ để viết blog.

Thèm

Trời ơi, thèm một điếu thuốc.  Dễ có 6-7 năm rồi mình đâu có hút thuốc.  Mà trước đó có hút được là mấy đâu.  Đâu phải dân nghiện mà sao ẵm con dỗ, cho con bú lại thấy thèm một điếu thuốc ghê gớm.  Thật ra đó là thèm một khoảng trời điên điên khùng khùng của riêng mình, đã xa lắm rồi.  Mình cũng sắp đủ già để trong tương lai gần không còn thèm và không còn nhớ nữa.  Nên phải tranh thủ lúc còn nhớ mà ghi lại để dành.

- Hút thuốc lần đầu là do người yêu (bây giờ là chồng) tập.  Biển Nha Trang lạnh và nhiều gió, mưa lất phất.  Hút điếu thuốc đầu tiên trong đời trong cảnh ấy là quá hợp còn gì.
- Những lần sau: hút ở quán bar (dĩ nhiên là kèm theo uống chút rượu) vì thất tình.  Má phát hiện gói thuốc trong ba lô, mình bảo "con lượm được", má nói như khóc, "con mà hút thuốc chắc má chết".  Má à, cho đến bây giờ chắc vì sợ má chết (vì có đứa con gái "không biết nó nghĩ gì") mà con đã tự kìm chế và lèo lái cuộc đời con theo hướng an toàn nhất.  Bây giờ con đã bình thường biết bao nhiêu rồi.
- Một số lần khác: hút vì trời lạnh và cảnh trí quá tự do và đẹp.  Hút ở ban công căn biệt thự cổ trên đỉnh Bạch Mã, nhìn ra ngoài là sương mù giăng đầy núi, rừng cây âm âm u u.  Hút ở quán cóc ven đường Buôn Mê Thuột, cà phê ngon tuyệt cú mèo và trời lạnh.  Một số nơi nữa không nhớ hết, nhưng tất cả đều lạnh và đẹp một cách cô độc.

Haiz, bà mẹ của hai đứa con bây giờ không biết có can đảm cầm lại điều thuốc nữa không.

Truyện rất ngắn

Truyệt rất ngắn về chồng.

Mấy ngày đầu sau khi sinh Mí, đêm khuya, một mình canh giấc cho con.  Bà đẻ hiện đại không ủ ấm, mới sinh xong đã tắm táp thoải mái.  Nửa đêm tự nhiên lên cơn lạnh run.  Lạnh và đau vết thương.  Lập cập trong mền mà nghĩ, "chẳng may bây giờ mà mình chết đi thì chồng sẽ lấy vợ khác, tội nghiệp các con".

Hết truyện.

P.S. Đàn ông họ không thích đàn bà có cái đầu tỉnh như thế.  Họ cần thế này, "anh phải thề yêu em suốt đời và không ai ngoài em, ngay cả khi em chết đi". Đàn bà tỉnh và đàn bà ngu muội, chưa chắc khi gặp chuyện ai sẽ đau nhiều hơn ai.