Sunday, December 23, 2012

Mừng Giáng Sinh

Giáng sinh hôm nay bắt đầu bằng một breakfast meeting.  Xong meeting, sếp vào hiệu bánh của khách sạn mua cho thật nhiều bánh.  Mình khấp khởi mang về văn phòng, hôm nay ở văn phòng cũng có tiệc tùng tưng bừng.   Mấy ngày nay sales khắp nơi, mình cũng mua sắm khá bộn.  Không khí lễ hội mà!  Bước vào thang máy, hai tay xách nhiều giỏ bánh, mặt mày hớn hở.  "Chú bấm dùm con lầu 8", có một chú để nhờ rồi vì còn tay đâu mà bấm thang đây.  Xong, nhìn lại, à thì ra đây là chú (xe ôm, chắc vậy) hay giao lịch cho công ty mấy bữa nay.  Nhìn bâng quơ, thấy vai áo của chú này có một miếng vá.  Thời buổi này, quần áo đổ xô đại hạ giá chào mời, quần áo của mình có khi mua rồi mang đem cho vì không vừa ý.  Thấy chùn xuống mọi hớn hở ham hố của một mùa lễ hội.

Saturday, September 22, 2012

Make it real, make it simple

Hôm nay đọc báo Tuổi Trẻ, bài viết về những điều không được quên khi kinh tế hồi phục.  Bài viết khá hay, trong đó có một nhận định rằng thời nay người ta nên quay lại, kinh doanh dựa trên "make it real, make it simple and make it affordable".  Điều này có nghĩa là trọng tâm phải là một sản phẩm thật sự, không phải là một ý tưởng hay bâng quơ nữa.  Sản phẩm tạo sự khác biệt chứ không phải "idea is the key".  Phải là sản phẩm trước rồi mới đến dịch vụ tốt, tiện nghi và đẹp đẽ.  Ví dụ: nước mía siêu sạch.  Ý tưởng mình đã từng thấy rất hay nhưng đến nay không thấy phát triển vì sản phẩm không thật sự khác biệt.  Ly nước mía đắt tiền nhưng chua và thiếu đậm đà.  Một số ví dụ khác trong bài viết có đề cập đến như phở 2000.  Ý tưởng biến phở thành một chuỗi fastfood là không thành công.  Phở 24 cũng đã nối gót.

Nếu nghĩ về công việc của mình, thấy áp dụng cũng rất đúng.  Có lần "head hunt" nghiệp dư một bạn trẻ xinh đẹp năng động học marketing ở nước ngoài về.  Bạn trẻ thì phải biết thể hiện mình mà, nên mới mào đầu đã chế thẳng thừng brochure của công ty, ý nói là công ty không biết marketing.  Dĩ nhiên mình không phải là bà già kiểu "ai cho mày chê con tao xấu".  Mình vốn không biết và không khoái marketing thiệt mà.  Branding là cái quái gì chứ?  Định dạng thương hiệu à?  Ý tưởng quảng cáo xuất chúng à?  Và còn nhiều khái niệm marketing rối rắm nữa, mình chả hiểu chi cả.  Cái mình hiểu chính là con cá mình đang bán ra, là việc khách hàng làm gì với con cá đó, là họ đang muốn cái gì đây, là công ty mình, sản phẩm của mình có giá trị gì với họ chứ, là bản thân mình có giá trị gì thêm.  Như vậy có phải là marketing không?  Mình chỉ hiểu nôm na là tôi muốn communicate ra bên ngoài thứ sản phẩm mà cả mấy ngàn con người tốn công sức làm ra đây và sống chết vì nó đây và không ai có thể hiểu nó hơn chúng tôi.  Nghĩa là như vậy, anh làm tốt việc của anh đi nào, mang đến cho khách hàng giá trị thật sự đi nào, rồi chỉ cần một lực đẩy của communication nữa thì sẽ thành công.  Make it real là vậy.  Không thể nào communicate một cách hoàn hảo và rực rỡ cái unreal được.

Sunday, August 26, 2012

Bài học số 1

Kể từ hôm nay mình sẽ viết lại từng bài học đúc kết được qua mấy chục năm surviving.  Cứ tưởng tượng một ngày nào đó mình trở nên nổi tiếng và có nhà báo phỏng vấn, "vậy xin bà cho biết bí quyết của sự thành công".  Haha, thiệt là háo danh, háo thắng, sân si hết chỗ nói.  Thật ra là để hi vọng 15 năm nữa Đăng sẽ chịu khó đọc chút chút, hi vọng con nên người.

Bài học số 1: làm cái gì cũng phải nhiệt tình, say sưa nha con.
Cách đây nửa năm, tức là con khoảng 2 tuổi rưỡi, con mơ ước làm . . . chú đổ rác!!!  Dĩ nhiên mẹ không quát ầm lên, mẹ chỉ thấy buồn cười, chỉ thấy khó xử, rằng ngày xưa bà ngoại hay dạy mẹ rằng, "không học hành lớn lên đi hốt rác nha con", bây giờ làm sao dám nói câu này với con.  Gần đây thì con chuyển sang thích làm chú tài xế, chú công an rồi chú lính cứu hỏa.  Mẹ chỉ muốn nói với con rằng, mẹ yêu thích, rất yêu thích nếu một ai đó chăm chú, chăm chỉ, dồn hết tâm trí và sức lực cho một việc gì đó.  Nhìn ngắm và được biết những người như vậy rất thú vị.  Nếu con cũng như thế thì mẹ hoàn toàn hài lòng và hạnh phúc về bất kỳ nghề nghiệp nào mà con lựa chọn.

Có một vị doanh nhân thành đạt ở nước Nga, khi sang Việt Nam đã trả lời phỏng vấn của báo chí rằng, bí quyết nằm ở chỗ, ''làm gì cũng phải có cảm xúc".  Thấy chưa, cảm xúc rất là quan trọng.  Nếu anh thông minh vượt trội, anh có nhiều bằng cấp nhưng anh cảm thấy rất hời hợt với công việc của mình, cảm thấy là để kiếm tiền thôi.  Đảm bảo nhé, cho dù anh có hoàn thành tốt hết các công việc, anh sẽ chẳng tiến xa được đâu.  Làm manager thì cần thông minh, nhanh nhẹn.  Nhưng làm leader thì cần bổ sung một cảm xúc mãnh liệt và lâu dài nữa.

Mình cứ tưởng tượng, ai đó sẽ hỏi mình câu này, "sao cá tính phù hợp với nước ngoài, nói tiếng Anh tốt mà lại làm việc cho công ty Việt Nam lâu thế?".  Câu trả lời sẽ là, "tui chưa thấy chán".   Vì trong mọi việc, dù "up hay down" tui luôn tìm được nguồn cảm xúc tốt.  Lương bổng tốt, sếp tốt là điều kiện cần.  Nguồn cảm xúc mới chính là điều kiện đủ để gắn bó mình với công ty.

Ngày đầu tiên gặp cô giáo hướng dẫn luận văn, cô hỏi, "chắc em đã đọc nhiều về corporate governance?".  "Dạ không".  "Vậy sao tôi thấy em trình bày như thể em rất tâm huyết với nó vậy".  Thì ra khi mình nói về cái gì, nói với ai, mình cũng đều tràn trề cảm xúc như vậy.  Làm thesis đúng là một "night mare", nhưng đã bắt tay vào làm thì mình có đầy đủ cảm xúc với nó và biết "yêu" nó, bảo vệ và nói về nó thật mãnh liệt.

Đúng vậy con trai ạ, cái gì cũng phải thật mãnh liệt nha con.

Wednesday, June 6, 2012

Chúc mừng sinh nhật Đăng

Mừng con tròn 3 tuổi.
3 tuổi, con thường nói và action như thế này, "hai mẹ con suốt ngày quấn quýt bên nhau, thật là vui vẻ và hạnh phúc".  Dĩ nhiên con không tự "sáng tác" ra câu nói văn vẻ như vậy, là do con lấy từ truyện "Dê con nhanh trí" mà mẹ hay đọc con nghe.  "Action" như vậy nghĩa là có mẹ ở nhà thì mẹ là số 1, Đăng chỉ chơi với mẹ thôi.  Khi nào con có bạn gái chắc mẹ xuống thành số 2 quá.
Mừng con 3 tuổi đã tự chiến thắng được những nỗi sợ sau:
_ Sợ ông Dũng.  Con đã không còn ngước mặt lên trời mỗi khi đi qua nhà ổng.  Ổng có dọa nạt thì con líu ríu đi, líu ríu chào chứ không lẩn tránh nữa.
_ Sợ thú nhún.  Con đã chịu ngồi lên và cho nó nhún, để mẹ trả tiền người ta.  Trước đây con cứ ngồi mà không cho nhún, người ta không thu được tiền mẹ ngại hết sức.
_ Sợ bong bóng.  Con khoái chơi bong bóng rồi, nó có nổ lớn cũng không khóc nữa.  Dạo con sợ bong bóng quá mẹ có nói thế này: mai mẹ mua thật nhiều bong bóng về, hai mẹ con mình chích cho nó nổ, chích đến lúc nào con hết sợ thì thôi.  Chưa kịp làm thì hôm sau đi siêu thị con đã đòi chơi bóng bóng.  Chắc con sợ kế hoạch "dã man" của mẹ hơn:)
_ Sợ chó.  Cài này là con nói thôi chứ mẹ không tin làm là con hết sợ đâu nghen.  Kế hoạch của mẹ là sẽ mang về cho con một con chó, để con nuôi nó và không còn sợ nó nữa.

Con trai à, chiến thắng nỗi sợ hãi thật là quan trọng trong cuộc sống.  Mẹ bây giờ vẫn còn rất nhiều nỗi sợ hãi.  Mẹ cũng sẽ lên kế hoạch đập tan chúng từ từ đây.  Đập tan chúng luôn!!!

Mứng con tròn 3 tuổi.

Thursday, May 3, 2012

Đà Lạt

Nhớ ngày xưa leo Langbian, lúc còn độc thân thảnh thơi, mình nói với V, ngồi trên đỉnh núi nghe mấy bà mẹ léo nhéo gọi con thấy oải quá, tưởng tưởng mình trong tương lai, đi chơi như vậy chắc chán chết.  Tương lai đó bây giờ đã thành hiện tại rồi.  Mình còn siêu léo nhéo luôn.
Đăng đẹp trai ở Đà Lạt nè.

Sunday, March 25, 2012

Mẹ, chút nữa mình đi mua bánh nha

Viết lại để nhớ, đây là câu nói . . . không có ý nghĩa gì cả. Con thường nói ra buổi sáng, trưa, chiều, tối và trước khi đi ngủ. Không phải con muốn ăn bánh và con nói ngay cả lúc chẳng có tiệm bánh nào để mua. Chỉ là câu nói con yêu thích. Mẹ không biết vì sao con thích. Mỗi khi con muốn trò chuyện với mẹ nhưng đã hết đề tài thì con sẽ nói câu này rồi cười khì khì. Mẹ tự nhiên cũng thấy câu này nó hay quá, bình yên quá.

Lòng kiêu hãnh

Lòng kiêu hãnh chính là thứ mình đã dựa vào mà sống tốt hơn 30 năm qua. Hôm nay mình đã phải lựa chọn giữa nó và gia đình. Và mình đã chọn nó.

Monday, January 23, 2012

Sao mình phải cày cả năm

Ai nói hùng hục cày cục mà không biết hưởng thụ là dại, là không sướng? Tầm bậy hết. Để kể cho nghe một số cái "sướng lạ" nhờ cày cục. Sướng bình thường, như có xe hơi đi, ngủ máy lạnh, ăn ngon mặc đẹp, con cái đủ đầy thì ai cũng biết rồi. Kể thêm mấy cái sướng dưới đây cho vui:

* Sướng vì được lì xì cho bà con cô bác, họ hàng thân thuộc vào dịp Tết. Lúc mới ra trường, lương có 1.5 triệu mà phải làm có khi đến tận 2 giờ sáng. Vậy mà mình nới với Tsanko, Tết về quê thấy mấy đứa nhỏ xếp hàng để nhận lì xì là em thấy cực cũng đáng. Vì lúc đó chưa chồng con mà, lần đầu tiên thấy có tiền nó sướng là như vậy đó.

* Sướng vì mạnh miệng nói mình giàu. Các ông bà già thường hay rất áy náy khi nhận tiền của con cháu. Mình thường sung sướng trấn an rằng, không sao không sao, con giàu lắm.

* Sướng vì có tiền dư dả mới dám có kiểu mua hoa, mua bong bóng quái dị nè, gọi là mua một cách khờ khạo và dại.

Cho nên tối mùng Một Tết là bây giờ đây mình mới vừa check và trả lời mail khách hàng xong. Quyết tâm cày cục thêm một năm và nhiều năm nữa.

Mua bong bóng

Đêm 30 Tết, mua bong bóng bự về chưng. Tới nơi thì thấy anh bán bong bóng đang thổi một cái mới toanh, còn bóng căng. Mình hỏi giá rồi mua luôn. Hỏi anh mua thêm cái nữa, ảnh đưa cái đã thổi khá lâu rồi, đã bụi và mờ rồi. Nhưng mình không bắt người bán thổi cái mới, mình lấy luôn cái đó. Biết sao không? Vì mình nghĩ, mình mà không lấy thì chẳng ai lấy cái đó cho anh bán bong bóng này, vậy là ảnh ít đi một chút tiền lời, vậy là bớt đi một chút vui. Về tới nhà chỉ sợ chồng phát hiện ra 2 cái bong bóng khác biệt, hỏi han thì mình chằng biết đường trả lời. May mà chồng không để ý. Cái kiểu "khờ khạo" này mình tuyệt nhiên không muốn kể ai biết, sợ người ta tưởng mình "hâm". Vậy sao viết ra đây ta? Chắc để mong có ít người bạn lâu lâu cũng "hâm" lây như mình, để cuộc đời thêm vui vẻ nhờ bớt chút toan tính.

Mua hoa ngày Tết

Dân ta có kiểu mua hoa chưng Tết khá lạ, là phải đợi đến thật gần ngày 30 Tết mới mua, để cho rẻ. Rẻ vì "bán đổ bán tháo". Vậy mà Tết năm nay, dù rất lu bù với công việc, mình vẫn nhất định phải đi mua sớm, để mua đắt. Mua không trả giá. Lý do, chèn ép người mua bán mấy ngày Tết thì mất vui. Họ cũng chỉ mong dịp Tết bán được nhiều, có lời mà ăn Tết. Nỡ nào mà ép người ta bán tống bán tháo để kịp về quê. Nếu người ta lỗ thì coi như tốn công sức và không còn tinh thần ăn Tết. Lỡ mà mình có bị "chém" thì cũng xem như lì xì thiên hạ cho vui cả làng.

Ghi lại để nhớ

Bà ngoại
Tự hứa phải ghi lại những suy nghĩ về bà ngoại, để sau này còn nhớ. Những ngày cận Tết ngoại nhập viện. Bệnh tiểu đường đã mười mấy năm, bây giờ mỗi lần nhập viện là mỗi lần phải chuẩn bị tinh thần. Thật ra mình đã chuẩn bị tinh thần từ lâu lâu lắm. Mỗi năm tụ tập nhà ngoại ngày 30 Tết là mình lại có vài phút chạnh lòng, nghĩ rồi sẽ có chiều 30 Tết nào đó không có ngoại ở đây để mà quy tụ mọi người về nữa. Số người tụ tập về ngày càng ít. Và ngoại năm nay đã không còn đủ khỏe để đãi mọi người một bữa ăn cuối năm nữa.
Thật ra ghi lại về ngoại thì phải mở đầu bằng một kết luận như thế này, hai người phụ nữ mình ngưỡng mộ nhất chính là ngoại và má. Ngoại mạnh mẽ và thông minh. Phần mạnh mẽ và thông minh đó truyền tới má, tới mình thì còn lại chút xíu. Vì ngoại mạnh mẽ nên lấy một ông chồng (là ông ngoại) yếu đuối và dựa dẫm vào ngoại. Má kể, ngày xưa nhà ngập, có con rắn chạy vào, bà ngoại tay cầm cây đập cho bằng được, lúc xong nhìn lại thấy ông ngoại đang đu cửa sổ vì sợ. Má kể, bà quyết tâm chặt đuôi con chó phốc cho đẹp, bắt mấy đứa con ôm con chó để bà chặt phụp cái đuôi, mấy đứa con sợ xanh mặt. Má kể, ngoại giẫm phải con chuột, quyết tâm không nhảy lên, đè chết con chuột luôn dưới miếng giẻ lau chân. Má còn kể một tay ngoại nuôi 5 đứa con và 4 đứa em chồng tuổi ăn học và chịu đựng một ông công chức sáng đi chiều về, đẹp trai và đa tình. Chuyện ông ngoại có con riêng bại lộ cách đây mấy năm. Bà ở tuổi gần đất xa trời đã uất ức mà uống thuốc tẩy tự tử. Uất ức của người phụ nữ sống cả đời quần quật không được một phút giây dựa vào người đàn ông của mình.
Ngoại ơi, cái phần mạnh mẽ ấy ngoại có thấy ở má con, có thấy lậm một phần vào con không? Chắc không vì bà cháu ta cũng không ở gần nhau đủ để bà hiểu cháu. Ngày xưa, nhiều lúc con thấy phản ứng uất ức của má để má mãi mãi không là người phụ nữ dịu dàng và nữ tính. Con đã tự nhủ mình không muốn như vậy và không hành động như vậy. Thế mà khi bước qua tuổi 30 rồi, con thấy cuộc đời mình ngày càng giống má. Phản ứng của con đôi khi con giật mình vì giống má đến từng lời nói.

Như vậy bà cháu, má con ta không thể nào được phong tặng một chữ "nữ" rồi. Nhưng mình thì không thể giống bà, không đủ mạnh để thương yêu và sống chỉ vì chồng, không đủ mạnh để hi sinh. Nên mãi mãi mình ngưỡng mộ và yêu thương ngoại.

Monday, January 2, 2012

Ngày đầu năm 2012

Đây là ngày đầu năm 2012 của gia đình ta:
* Cafe Ciao. Như vậy "giấc mơ đã thành hiện thực". Mẹ đã "bưng" con được tới quán cafe mẹ yêu thích ngày xưa. Mọi thứ không có gì thay đổi, cái gác lửng thấp lủm chủm và những tranh ảnh treo trên tường. Con chưa thể ngồi yên đọc sách cùng mẹ nhưng cũng đủ "trưởng thành" để mẹ ngồi nhâm nhi ly cafe và relax chút đỉnh.

* Viện bảo tàng lịch sử. Ah ha, hơn 30 năm sống ở thành phố này mẹ chưa hề bước chân vào đây. Nhờ có con thích xem xe tăng mà mẹ mới có cơ hội biết nơi này. Một tòa nhà đẹp và có nhiều cây cối xung quanh. Vé tham quan là 5,000 đồng. Chỉ có các cặp cô dây chú rể vào chụp hình và loe hoe vài khách du lịch Tây tham quan triễn lãm nghèo nàn và chán phèo. Con thì thỏa mãn đã thấy được xe tăng, còn được xem con cá sấu chết khô trong khu trưng bày.

* Rồi nhà ta lại đi mua tranh. Hơn 4 năm ở nhà mới mẹ mới đi lựa tranh để về tranh trí phòng ngủ, phòng khách. Vì con đã "trưởng thành" nhà mình cần trang hoàng lại một chút.