Sunday, December 25, 2011

Lời một bài hát "không mê mọi điều quá tốt để tôi phải luôn cố gắng cho ngày sau". Nghe thiếu trách nhiêm quá:) "Bà già gân" lúc nào cũng "gân" như mình thì không hợp kiểu này rồi. Có lần một người bạn thấy mình ngồi trên ghế sofa có vẻ mệt mỏi sau một ngày exhibition đã nói "Sit bank and relax". Câu nói đơn giản mà làm mình giật mình. Có lẽ mình quên mất nhiệm vụ thả lỏng bản thân. Mình thiếu một chút hư hỏng và bê tha để cho cuộc đời thêm chút thú vị và cơ thể bớt căng thẳng. Lại có lần nghe mình nói sắp tổ chức lớp học positive thinking cho văn phòng, Hoa đã thốt lên, trời, Tâm cần gì học nữa, suy nghĩ tích cực quá mức rồi còn gì. Ờ thì vậy cũng tốt mà không tốt. Ngoan quá và cố gắng quá cũng bỏ lỡ nhiều thứ thăng hoa trong cuộc sống.

Cũng liên quan chút đỉnh tới việc sống tích cực, hôm qua được nghe một người bạn confirm dù gì thì dù vẫn sống cuộc sống vui vẻ, không sầu não. Nghe mà nhẹ cả lòng. Cũng là một kiểu tích cực nhưng ít "cực" hơn mình, vui vẻ hơn nhiều. Hi vọng có thể là "đôi bạn cùng tiến".

Cũng là lời của một bài hát, "những gì đã qua, tôi sẽ để dành suốt đời". Ừ thì để dành là tốt nhất, lâu lâu đem ra ngẫm nghĩ để thấy trân trọng và yêu quý. Thế mới sống tích cực được đúng không "bồ tèo"?

Không biết thì cười

Là người rất quan tâm đến các hoạt động R&D và yêu mến khoa học, mình đã bỏ nguyên một ngày dài mặc dù rất bận rộn để tham gia các báo cáo của một dự án nghiên cứu công ty có tham gia tài trợ. Một trong những người thực hiện nghiên cứu là một giảng viên trẻ, mặt xinh và sáng sủa. Cô nàng đã có bằng thạc sĩ thì phải và được dự án chọn sang Hà Lan nghiên cứu chuyên sâu. Mặt em xinh nhưng phần presentation của em thì rất khó theo dõi. Nhà khoa học thật sự chính là đơn giản hóa các vấn đề cao siêu để khơi dậy sự hiểu biết và yêu thích của người khác. Đại khái một nhà vật lý nổi tiếng đã phát biểu như thế. Thế mà cho dù mình khá là nhạy bén ngay cả khi nắm bắt các vấn đề không thuộc về chuyên môn, mình vẫn không thể catch up những gì cô bé xinh xắn kia trình bày lê thê, lại bằng tiếng Anh kiểu Việt Nam nữa chứ. Thôi không sao, mình nhủ thầm chắc hôm nay mình hơi bị chậm tiêu, đầu óc không được minh mẩn. Nhưng đến phần đặt câu hỏi thì mới thật là đáng thất vọng, đa số cô nàng đáp lại bằng nụ cười híp cả mắt, miệng xinh ngoác đến mang tai. Các ông Tây ngơ ngẩn ra, không biết tại nụ cười xinh quá hay tại chẳng hiểu sao nàng lại cười. Đó là vì họ không biết kiểu người Việt ta, không biết thì cứ cười. Cái logic thật đơn giản thật ra là, nếu không biết thì suy nghĩ, không suy nghĩ ra thì bảo là tôi không biết câu trả lời. Cười thì có nghĩa là gì? Chẳng hiểu nổi.

Chuyện này nhắc lại một kinh nghiệm khá là thú vị khi mới ra trường đến xin làm ở YKVN. Anh sếp sau này khi đã thân, có nói rằng, thật ra khi phỏng vấn em, anh thấy em không được xuất sắc lắm, anh tuyển em vì mỗi khi em không biết câu trả lời em nhăn trán lại và suy nghĩ. Anh có giải thích thêm là vì may quá mình đã không huyên thuyên lung tung để che lấp cái thiếu hiểu biết. Mình còn nhớ một số từ chuyên môn tiếng Anh mình chẳng biết dịch thế nào, phải hỏi lại người đang phỏng vấn. Những đoạn mình dịch tầm bậy, người phỏng vấn không kìm được cười khùng khục, mình tuyệt nhiên không cười. Cười làm sao nổi với sự xấu hổ ê chề khi dịch sai, khi trả lời câu hỏi không được. Và may quá, do không cười mà mình đã được tuyển vào làm.

Vậy cho nên, các nhà khoa học thân mến, nụ cười không thể chữa được cái thẹn thiếu hiểu biết, chỉ có sự nỗ lực tìm hiểu và tìm ra câu trả lời mới cứu được các vị thôi.

Monday, December 5, 2011

Terry Fox 2011


Mẹ con ta đã đi được gần 2km. Đến lúc mệt mẹ con ta ngồi bên vệ đường, ăn bánh mì, uống nước, quạt và trò chuyện. Phút chốc thấy con như người bạn tốt. Bên con thấy vui, chẳng nặng đầu.

Friday, December 2, 2011

Kiểu mặt gì

Đây là nguyên văn ông chồng mình tuôn ra tại một bữa cơm vô cùng bình thường và thân mật, trong một không khí vui vẻ và khách quan: "Mặt vợ chẳng có chút cảm tình. Có bạn bè hay người nào là cái mặt một đống, chẳng thấy cười". Mình không giận, cũng không sốc, chỉ thấy hiểu ra một vài điều. Tuần trước đi ăn đám cưới, nhìn thấy mấy cô nàng đồng nghiệp của chồng trò chuyện đùa giỡn, cái kiểu léo nhéo ngắt véo, mình cười thầm trong bụng, thấy ngô nghê ngốc nghếch đúng hiệu phụ nữ. Mình nghĩ kiểu này thì không thể có cảnh phải ghen tuông chồng nơi công sở rồi vì cái đám ấy có xá gì. Bây giờ mớihiểu ra, đàn ông họ thích thế chứ không phải cái kiểu mặt của mình. Haha, giờ cũng mới hiểu ra một vài thứ khác nữa nhưng viết ra sợ giống nhật ký đời tôi quá, nên thôi. Viết ra để ai dập tắt chút tiếc nuối và vọng tưởng của một người bạn, để đọc xong mà lẩm bẩm "May mà không vớ phải cái kiểu mặt ấy."

Thursday, November 17, 2011

Tập cho Hải Âu bay

Chuyện kể rằng có chú hải âu mới nở đã bị mất mẹ. Chú hải âu tội nghiệp đã được nhận nuôi bởi một chú . . . mèo. Và suốt mấy tháng liền chú mèo đóng vai mẹ ấy cùng một hội chó mèo khác đã bằng tất cả tình thường yêu và sự kiên nhẫn đã dạy cho hải âu biết bay, để được sống cuộc sống của một loài chim bay trên biển. Sáng nay đưa con đến trường làm lễ 20/11 mẹ đã nghĩ mẹ cũng đang tập cho hải âu bay. Chuyện kể để nhắc nhở rằng yêu thương người giống mình thì dễ, yêu thương người hoàn toàn khác mình mới là một nỗ lực lớn. Con dĩ nhiên là con của mẹ nhưng con lại rất khác mẹ vì con giống bố hơn. Chú mèo "mẹ" còn khó khăn hơn chú mèo trong truyện vì phải "đấu tranh" với bố nữa, để tập cho con biết bay, chưa kể phải vượt qua những câu nói vô tình có phần chê bai của mọi người. Con sợ đám đông, sợ sự ồn ào, sợ thay đổi. Con khóc rất nhiều mỗi khi đi đám cưới với mẹ, khi dự lễ ở trường, khi lên sân khấu hát với các bạn. Con sợ nước, sợ cát, sợ biển. Vậy mà từ lúc con ra đời tới giờ, mẹ đã mang con đi chơi bất cứ khi nào có dịp, dù mỗi chuyến đi là mỗi lần tất tả chuẩn bị, tất tả mang vác và phục vụ con. Không Chủ Nhật nào con ở nhà, mẹ mang con đi khắp nơi. Đám tiệc nào mẹ cũng tranh thủ “vác” con theo dù nhiều lúc phải vất vả vượt qua đôi chút tủi thân khi mọi người xúm lại comment, nào là mẹ cưng con quá nên nó nhõng nhẽo, nào là con của mẹ nhát quá. Mẹ đã tập cho con từ chỗ không dám nhúng chân xuống nước đến bây giờ con đã chịu xuống hồ bơi lớn cùng mẹ và tập tễnh bơi. Muốn vậy mẹ phải dựng cả nhà dậy sớm vào Chủ Nhật, cho dù có bải hoải tay chân và sụt sịt cảm mẹ vẫn cần mẫn thay đồ bơi để xuống hồ cùng con, vỏn vẹn 15-20 phút. Mẹ qua nhiều năng lượng nên đôi khi “cover” luôn phần bố. Vì bố giống con nên bố cũng ghét mấy trò lăn tăn mẹ bày ra. Bố cũng đã “chịu đựng” cái năng lượng tràn trề của mẹ nhiều năm rồi, cũng rất chiều và hợp tác. Tuy nhiên lúc bố không chịu nổi mẹ vẫn hùng hục vác con đi một mình, hùng hục chạy, ẵm cho con chơi.

Mẹ không có ý định thay đổi con. Con là đứa trẻ đáng yêu, tình cảm và nhanh nhẹn, khỏe mạnh. Mẹ thấy và rất tự hào về những điểm tốt của con. Nhưng là mẹ, mẹ cũng thấy từ rất sớm những điểm yếu của con. Mẹ muốn nỗ lực và yêu thương hết mình để con không bị những điểm yếu đó hạn chế bước chân con vào đời, để con biết bay. Vậy cho nên viết ra đây không phải để kể công với con mà để con hiểu và mẹ tiếp tục có động lực và năng lượng mang vác con đi khắp nơi.

Saturday, November 12, 2011

Friday, September 30, 2011

Giáo dục nhằm mục đích gì?

Buổi học đầu tiên môn “Managerial Economics”, ông thầy người Hàn Quốc nói rằng “I don’t want to loose anyone”. Câu nói này của thầy “trấn an” mình rất nhiều vì cho dù mình có dốt tới mức nào, có đền lớp với một cái đầu thiếu ngủ và đầy lo toan thì thầy cũng không bỏ mình, vẫn có cách làm cho mình theo kịp lớp. Đấy chẳng phải là mục tiêu cuối cùng của giáo dục hay sao? Giáo dục để tất cả mọi người từ chỉ số IQ thấp nhất, hoàn cảnh gia đình éo le nhất vẫn được tiếp nhận một cách đầy đủ, cơ bản nhất những gì một người cần để có thể sống đàng hoàng. Vậy mà nhiều năm rồi, giáo dục ở cái xứ sở này chỉ đồng nghĩa với thành tích. Mình chưa thấy người ở đâu lại lo lắng cho chỉ số IQ và thứ hạng của con cái như người Việt ta. Ít khi nào thấy các bậc phụ huynh khoe nhau rằng con tôi tốt bụng và nhân hậu. Họ chỉ khoe nhau con tôi nói tiếng Anh giỏi cỡ nào, xếp hạng mấy trong lớp và đạt thành tích học sinh giỏi, xuất sắc như thế nào. Câu cửa miệng của mình bây giờ là "Đăng nó nhút nhát lắm, khó hòa đồng nhưng được cái rất khỏe mạnh" Nghe tưởng như mình tự trào nhưng không phải vậy, mình chỉ nói đúng về con, về đúng bản chất và thể chất nó hiện nay. Đáng lẽ người có con ở tuổi Đăng chỉ nên khoe con sáng dạ, lanh lợi, hát hay hay thậm chí hung dữ cũng được xem là một phẩm chất khi còn bé. Nhiều khi giật mình thấy mình chẳng mảy may lo lắng về cái sự thông minh của con. Không phải mình quá tự tin mà vì mình vẫn không hiểu có vấn đề gì khi có một đứa con không thông minh nhỉ. Có một đứa con ngốc nghếch, ngờ nghệch thì đã sao? Chẳng lẽ không thể nuôi nổi một đứa con ngốc nghếch cho nên người sao? Hay mục tiêu cuối cùng của các bậc phụ huynh chỉ là nuôi con thành thiên tài? Chính từ cái gốc mục tiêu và quan điểm giáo dưỡng trong gia đình này đã dẫn dắt một nề giáo dục rất kỳ dị hiện nay và một xã hội không cho người kém cỏi có cơ hội sống tốt. Tất cả học sinh cá biệt được gom lại để trị hơn là dạy, cá biệt đến mức bó tay thì đuổi sang trường khác, trường khác lại đuổi về nhà, nhà đuổi ra đời. Như vậy nền giáo dục của ta đã "loose" biết bao người. Nên nhớ dân ta vẫn còn ở tình trạng số lượng hơn là chất lượng. Công bằng xã hội nằm ở chỗ này đây. Nếu mọi người dân không có cơ hội sống tốt ngang nhau thì lẽ tất nhiên sẽ ngày càng có nhiều người xấu, thiên tài thành đạt tăng thì trộm cướp cũng tăng.

Friday, February 18, 2011

Sống thẳng

V. sms "sống thẳng như cái cây nhiều khi cũng khó". Mình đã định reply rằng, kệ thế nào thì tao cũng phải sống thẳng. May mà mình đã không khẳng khái như vậy. Sống thẳng, mình thiệt thòi thì không thành vấn đề, nhưng nếu những người thân của mình thiệt thòi thì mình có chịu nổi không. Đăng khóc bị cô giáo bỏ mặc, bà ngoại xót, muốn mua trái cây để "lo lót" cô giáo. Mình nói má không được làm vậy. Má compromise, "thôi kệ, má mua chút ít thôi". Mình thua, thấy hoang mang. Chẳng lẽ phải đi mua tình thương yêu của cô giáo cho con? Con mà biết nó sẽ sống về sau như thế nào đây? Con nó sẽ bắt chước mình đi mua cái gì nữa đây? Muốn chuyển con sang trường khác, đi tìm "cô giáo như mẹ hiền". Chị Hoa bảo, 2 năm đầu chị phải bồi dưỡng hàng tháng cho các cô thì bé sẽ được chăm sóc đặc biệt. Nghe mà rớt nước mắt. Sống ở cái chốn này biết nuôi con làm sao cho nó nên người?

Monday, February 14, 2011

Sự lựa chọn của mẹ

Đăng từ Tết trở đi bỗng nhõng nhẽo và đeo mẹ. Cả Tết và bây giờ là cả ngày Chủ Nhật hai mẹ con toàn “đóng phim tình cảm Hong Kong”, mẹ mẹ con con quấn quýt suốt. Con nhõng nhẽo lắm khi mẹ cũng quạu nhưng nghĩ lại phần vui nhiều hơn. Giá mà mẹ chỉ đi làm 3 ngày/tuần hoặc chỉ làm nửa ngày thôi thì mẹ con mình sẽ có rất nhiều thời gian ở bên nhau. Thời gian mà con quấn mẹ quý giá đối với con và cả đối với mẹ vì rồi cũng có lúc con sẽ quấn . . . bạn gái mà thôi. Bố bảo, đừng ước, không có sự lựa chọn nào khác đâu. Mẹ không nghĩ vậy, cái kiểu sống mà làm việc quần quật này là sự lựa chọn của mẹ. Có phải vì cơm áo gạo tiền không? Có phải vì con không? Có lẽ không hoàn toàn. Mẹ hoàn toàn có thể làm một công việc đơn giản, an nhàn hơn mà vẫn đảm bảo con sống đủ đầy tuy không được thoải mái như bây giờ. Sự lựa chọn của mẹ có nhiều phần là để thỏa mãn nhu cầu của mẹ, được sống và làm việc hùng hục như ý mình. Tuy mẹ đã bỏ đi rất nhiều thứ thuộc về cuộc sống của mình vì con nhưng mẹ không hoàn toàn sống cho con. Không biết mẹ có ân hận gì về sau không, bây giờ mẹ vẫn chưa sẵn sàng để có một quyết định sống khác đi. Hôm nay, ngày 14/2/2011 con đã đi học mầm non. Con không la khóc nhưng con ngồi một góc, buồn và mệt. Con học trường khá sang, mẹ được xem camera mới biết đó thôi. Nếu mẹ nói “tội nghiệp con tôi” người ta sẽ cho rằng mình “chảnh” vì có phải đứa bé nào cũng được học ở môi trường như con đâu. Nên mẹ không dám mở miệng, mẹ chỉ thấy mình có phần ích kỷ và có lỗi với con.