Monday, January 23, 2012

Ghi lại để nhớ

Bà ngoại
Tự hứa phải ghi lại những suy nghĩ về bà ngoại, để sau này còn nhớ. Những ngày cận Tết ngoại nhập viện. Bệnh tiểu đường đã mười mấy năm, bây giờ mỗi lần nhập viện là mỗi lần phải chuẩn bị tinh thần. Thật ra mình đã chuẩn bị tinh thần từ lâu lâu lắm. Mỗi năm tụ tập nhà ngoại ngày 30 Tết là mình lại có vài phút chạnh lòng, nghĩ rồi sẽ có chiều 30 Tết nào đó không có ngoại ở đây để mà quy tụ mọi người về nữa. Số người tụ tập về ngày càng ít. Và ngoại năm nay đã không còn đủ khỏe để đãi mọi người một bữa ăn cuối năm nữa.
Thật ra ghi lại về ngoại thì phải mở đầu bằng một kết luận như thế này, hai người phụ nữ mình ngưỡng mộ nhất chính là ngoại và má. Ngoại mạnh mẽ và thông minh. Phần mạnh mẽ và thông minh đó truyền tới má, tới mình thì còn lại chút xíu. Vì ngoại mạnh mẽ nên lấy một ông chồng (là ông ngoại) yếu đuối và dựa dẫm vào ngoại. Má kể, ngày xưa nhà ngập, có con rắn chạy vào, bà ngoại tay cầm cây đập cho bằng được, lúc xong nhìn lại thấy ông ngoại đang đu cửa sổ vì sợ. Má kể, bà quyết tâm chặt đuôi con chó phốc cho đẹp, bắt mấy đứa con ôm con chó để bà chặt phụp cái đuôi, mấy đứa con sợ xanh mặt. Má kể, ngoại giẫm phải con chuột, quyết tâm không nhảy lên, đè chết con chuột luôn dưới miếng giẻ lau chân. Má còn kể một tay ngoại nuôi 5 đứa con và 4 đứa em chồng tuổi ăn học và chịu đựng một ông công chức sáng đi chiều về, đẹp trai và đa tình. Chuyện ông ngoại có con riêng bại lộ cách đây mấy năm. Bà ở tuổi gần đất xa trời đã uất ức mà uống thuốc tẩy tự tử. Uất ức của người phụ nữ sống cả đời quần quật không được một phút giây dựa vào người đàn ông của mình.
Ngoại ơi, cái phần mạnh mẽ ấy ngoại có thấy ở má con, có thấy lậm một phần vào con không? Chắc không vì bà cháu ta cũng không ở gần nhau đủ để bà hiểu cháu. Ngày xưa, nhiều lúc con thấy phản ứng uất ức của má để má mãi mãi không là người phụ nữ dịu dàng và nữ tính. Con đã tự nhủ mình không muốn như vậy và không hành động như vậy. Thế mà khi bước qua tuổi 30 rồi, con thấy cuộc đời mình ngày càng giống má. Phản ứng của con đôi khi con giật mình vì giống má đến từng lời nói.

Như vậy bà cháu, má con ta không thể nào được phong tặng một chữ "nữ" rồi. Nhưng mình thì không thể giống bà, không đủ mạnh để thương yêu và sống chỉ vì chồng, không đủ mạnh để hi sinh. Nên mãi mãi mình ngưỡng mộ và yêu thương ngoại.

No comments:

Post a Comment