Wednesday, July 31, 2013

Khuất Nguyên

Khuất Nguyên trước khi trầm mình xuống dòng sông đã khóc rằng: "Đời đục cả mình ta trong.  Đời say cả mình ta tỉnh".  Than ôi thời nào cũng có những Khuất Nguyên như thế.  Đời không đến nỗi đục cả và người không đến nỗi say cả nhưng vẫn có những nỗi buồn của những người không thể theo đám đông, những người phải mang sự bức rức vì không được thấy và làm điều đúng nhất.  Than ôi sống hơn 30 năm mình vẫn tin vào màu hồng, rằng tấm lòng đủ rộng, làm đúng và làm tốt thì phải đi đến đích.  Những lại cũng có câu "lực bất tòng tâm" bây giờ mới thấy thấm.  "Tâm" đã đủ rộng, đã cháy đến hết mức có thể nhưng có những lực cản làm lòng người quá hoang mang.  Dù đã tâm niệm rằng người đúng không bao giờ phải là người ra đi những có khi nào vẫn phải ra đi vì sức lực không cho phép và sự đơn độc có sức tàn phá tình thần mạnh mẽ nhiều hơn mình tưởng không?

No comments:

Post a Comment