Monday, August 10, 2009

Bệnh viện Nhi Đồng

Đăng bị tiêu chảy, nóng ruột quá phải ẵm đi khám ở bệnh viện Nhi Đồng. Mặc dù nghe báo chí nói đã lâu về cái sự quá tải của bệnh viện này, tôi vẫn không thể nào tưởng tượng được có một cái bệnh viện mới bước vào đã muốn bệnh như thế. Đó là tôi 30 tuổi, nặng hơn 50 kg, sức khỏe tốt, đã “chinh chiến” bao cảnh chen chúc khổ sở mà còn thấy như thế. Còn Đăng thì mới được 2 tháng tuổi, bé bỏng là thế làm sao chen lấn nỗi với một “rừng” người lớn, trẻ em đứng, ngồi, nằm la liệt. May mắn làm sao đã hẹn trước với người quen, được ưu tiên không phải xếp hang, cứ thế mà vào khám ngay (áy chà, làm cha làm mẹ rồi lắm lúc cũng vì con mà nhắm mắt làm ngơ trước cái bất công mà mình đang là người được hưởng). Ấy vậy mà đi từ dưới đất lên phòng khám cũng lắm nhiều khê, đi đâu cũng là người với người. Bà ngoài ẵm Đăng chen qua cánh cửa hẹp, thế là một đám người ào ào qua, chẳng mảy may nhường bước cho một bà già ẵm một đứa bé thật là bé (có đến hai đối tượng phải được ưu tiên trong hoàn cảnh này đấy). Cái may thứ nhất là có người quen. Cái may thứ hai là Đăng chỉ bệnh nhẹ, ngủ li bì, chẳng biết mình đang ở cái nơi khủng khiếp ấy. Chứ như những đứa trẻ khác bệnh nặng hơn, đau đớn, khó chịu là thế, bé nhỏ là thế mà phải xếp hang giờ trong cảnh đông nghìn nghịt, nóng bức điên người thì làm sao mà chịu nổi. Nghĩ mà xót xa. Sao mà lại có một xứ sở trẻ em bị đối xử như thế. Không cần biết vì bất kỳ lý do gì, hoàn cảnh gì và phải bằng cách nào đó trẻ em phải được sống trong những điều kiện tốt nhất. Trẻ em bệnh lại càng đáng thương, không có gì có thể biện hộ cho tội lỗi của những con người có trách nhiệm trong chuyện này. Là những ai đây?

No comments:

Post a Comment