Thursday, January 16, 2014

Bất hạnh là một tài sản?

Xin nói ngay, câu này rất tầm bậy.  Đây là tựa một quyển ký của P.V, viết về thời kỳ đi lang thang sau khi ly dị với chồng.  Chưa đọc nội dung bên trong, chỉ mua vì tò mò.  Đoán rằng tác giả cho rằng ly hôn là một bất hạnh, và cũng cho rằng nhờ buồn bã mà viết được mấy thứ hay ho.  Đồng ý rằng khi buồn bã người ta sáng tác được khối điều hay ở mọi loại hình nghệ thuật khác nhau.  Thời kỳ vàng son của văn học chính là thời kỳ cùng cực, nhiễu nhương, bế tắc nhất của xã hội.  Nhà văn, nhạc sĩ, họa sĩ, . . . phải sống đời sống nội tâm phức tạp, đau đớn thì mới cho ra đời những tác phẩm xuất sắc.  Có một đoạn phân tích về việc này rất hay trong quyển "Chết ở Venice", sẽ viết lại để dành khi có thời gian.

Nhưng . . .

Ly hôn đi lang thang mà cho là bất hạnh thì tầm bậy.  Bản thân mình và đám đàn bà "thiếu nữ tính" đều mắc một chứng bệnh chung, đó là hay tự cường điệu hóa suy nghĩ của mình theo hướng quá nhiều cảm xúc, do sống đời sống bình yên quá, sung sướng quá, may mắn quá mà thành ra như vậy.  Người thất tình nói chung cũng do không có gì để bận tâm nên mới đau khổ đắm chìm, cho rằng bị chồng/vợ/người yêu bỏ là tận cùng thế giới.  Ngày nào cũng nghe má kể về "xóm chạy thận" trong bệnh viện, nếu phải sống trong những cảnh dưới đây, chắc rằng cả đám đàn bà phức tạp như mình, cả hội bị chồng bỏ, vợ chê sẽ chẳng còn thời gian và tâm trí mà gặm nhấm nỗi buồn của mình.

* họ là những người hàng ngày nằm cạnh nhau, vừa chạy thận vừa trò chuyện hôm nay thì ngày mai đã có người ngủm.  Là bất hạnh chăng khi bà con vẫn còn ăn uống, đi lại sừng sững, còn biết rằng chắc chắn sáng mai ngủ dậy vẫn còn nhìn thấy mặt trời? 

* là bà mẹ sống 8 năm ở bệnh viện, ăn ngủ, làm thuê, mua bán 100% ở bệnh viện để nuôi con chạy thận.  Là bất hạnh chăng nếu chỉ là bà mẹ đơn thân có đủ điều kiện nuôi nấng một đứa con khỏe mạnh?

* là những người ngày chẵn chạy thận, ngày lẻ phải bán vé số kiếm tiền nộp cho ngày chẵn, hôm nào không có tiền thì nghỉ chạy, thuốc bảo hiểm cấp phải đem bán để ăn

* và những cảnh đời trên có là bất hạnh gì so với những người bác sĩ gọi lên bảo rằng, "nhà làm nghề gì?  Mỗi tháng bao nhiêu tiền?  Vậy à?  Vậy thôi mang về nhà chịu đi, có chạy thận cũng không gánh nổi được mấy tháng đâu".

Do đó, bất hạnh không phải là tài sản quái quỷ gì cả.  Tiền mới là tài sản.

No comments:

Post a Comment