Thursday, July 16, 2009

Con va đời

Nhà văn Nguyễn Ngọc Tư có viết rằng có hai dạng bà mẹ. Dạng thứ nhất là những người có bản năng làm mẹ rất tốt, có thể thở từng hơi thở với con, sống từng giây với con và chỉ nghĩ về con. Dạng thứ hai là những người chỉ tâp tành và cố gắng đóng vai một bà mẹ tốt. Ngay từ khi chưa sinh con tôi đã đoan chắc rằng mình không thuộc nhóm phụ nữ sinh ra đã tích tụ sẵn kỹ năng và tình thương yêu trọn vẹn để làm mẹ. Ngày đầu tiên đưa con về nhà, nhìn thấy căn phòng của mình nay đã bề bộn ngổn ngang đồ dùng trẻ em tôi đã nhớ quay quắt căn phòng ngủ đẹp đẽ của mình trước đây với dăm ba cuốn sách gối đầu giường, nơi tôi có thể nằm dài đọc sách vào những sáng Chủ Nhật lười. Ngồi cho con bú, dỗ con ngủ mà đầu óc mơ màng tới những ngày rong ruổi đây đó. Nhớ có lúc đã lang thang một mình ở Huế với chiếc xe đạp thuê, ngồi đọc sách trong Đại Nội một buổi trua oi ả. Nhớ quá nhiều quyển sách hay mình chưa đọc được mà bây giờ không có tâm trí đọc vì bận bao nỗi lo toan cho con. Ôi thôi là nhớ, là tiếc . . . Đứa con bé bỏng là niềm hạnh phúc mà phải khó khăn vất vả một thời gian tôi mới có được, mới được bồng ẵm, thương yêu nó. Vậy mà sao bên con lại nhớ đời đến thế! Nhưng cũng không giấu giếm những suy nghĩ có phần ích kỷ này, không "giả danh" một bà mẹ thiên bẩm làm gì. Cứ thế mà sống với những thay đổi của cuộc đời mình, cứ thế mà học và đóng tròn vai một bà mẹ, cho con được yêu thương và sống trọn vẹn. Cũng không có gì xấu nhỉ?

1 comment:

  1. Tao chắc chắn là bà mẹ bản năng lẫn bà mẹ nhận thức. Chắc vì có test qua thằng Bi rồi...Tao chẳng thấy việc tiếc nuối cuộc sống tự do không có con là sai trái tí nào, trái lại nó giúp cho mày cố gắng hài hòa cả việc yêu thương bản thân và yêu thương gia đình.

    ReplyDelete