Thursday, July 16, 2009

Tuổi 30

Đúng kiểu phụ nữ hiện đại, mình bị chứng trầm cảm sau khi sinh em bé. Mô tả hết triệu chứng của bênh này thì thật phức tạp. Chỉ biết rằng mình hoàn toàn dựa dẫm vào chồng và má về mặt tâm lý trong thời gian này. Má thương con, thương cháu, chiều nào đi làm về cũng ghé để phụ trông em bé và để cho minh vui. Ngày nào mình cũng mong cho má tới để mình thoát khỏi cảm giác buồn chán, cô độc khi lần đầu làm mẹ. Má tới rồi minh lại mong má ở lại thật lâu mặc dù miệng lúc nào cũng trấn an má và "đuổi" má về sớm nghỉ ngơi. Mình thật là yếu đuối và dựa dẫm. Mà ai lại không như vậy trong một giai đoạn nào đó trong đời. Vậy mà minh đã từng bắt má phải manh mẽ, chịu đựng qua những giai đoạn khó khăn của má. Ngày mình lấy chồng, em gái nhắn tin má đang khóc sụt sịt, mình cười khì, bảo má "sến", yếu đuối quá. Con gái không ở nhà nữa chắc mà cũng trải qua một giai đoạn sốc và cô độc. Mình thì cứ vô tâm tự nhủ má phải tự vượt qua chứ, có gì ghê gớm đâu, rồi cung phải quen. Mong mỏi cả tuần má mới được mình ghé thăm ngày chủ nhật. Mình thì ngồi một chút đã chán, mau mau về để nghỉ ngơi, giải trí. Lần nào mình về má cung tiện tận cửa, vẻ bịn rịn. Mình lại cười trong bụng, bảo bà già sao mà uỷ mị quá.

Ông bà ngoại già ở với nhau trong một căn chung cư. Cả ngày ra vô chẳng biết làm gì. Cuối tuần lại mong ngóng xem có đứa nào ghé chơi không. Nhà cách nhau có 10 phút đi xe mà phải 3-4 tháng minh mới tới thăm ông bà một lần. Bây giờ minh ở nhà liên miên có gần 2 tháng mới thấm thía cái sự "đói" thông tin, hơi thở bên ngoài và thèm người thân như thế nào.

Thế mới thấy, càng sống, càng trải nghiệm con người ta sẽ càng biết thông cảm và sẻ chia hơn. Báo Tuổi Trẻ có nói phụ nữ 30 thường biết quan tâm tới người khác hơn, âu cũng là một nét hấp dẫn so với các thiếu nữ còn son trẻ. Mình thấy đúng quá. Mình đã biết nghĩ tới người khác nhiều hơn, quan tâm một cách chân thành chứ không phải kiểu màu mè, "lấy điểm" như ngày xưa. Cám ơn tuổi 30!

1 comment:

  1. Đúng thật là tao ngày càng thấy mình quan tâm đến người khác nhiều hơn, tất nhiên là người thân thôi. Một cách chân thành và không màu mè. Già rồi nó thế, khẳng định bản thân không phải là điều quan trọng nữa.

    ReplyDelete